<Cảm xúc điên khùng của một tiểu hủ trong đêm trước cuộc đời bi kịch của một tiểu thụ>
.
.
.
.
Ta không biết trước đây chính mình là người như thế nào. Giữa đêm thâu giật mình tỉnh giấc, đáy lòng tê lạnh, những giấc mơ bế tắt ấy trôi ngang … lẽ nào lại chính là quá khứ của ta ?
.
Ngay lúc này, có hạ nhân tiến đến, “Thiếu gia, có một vị Lâu công tử muốn xin cầu kiến, nhưng không kịp chờ bẩm báo, một mực xông thẳng vào. . . . . . . . .”
.
Quả nhiên, có người từ phía sau chạy xộc vào Mai lâm viện.
.
Thân đứng lên đối với người đang đi tới, vội nói: “Lâu công tử, ngươi… ngươi như thế nào lại tiều tụy thành ra như vậy?”
.
Người nọ không trả lời, chỉ gấp gáp bước lại gần ta, thanh âm khàn khàn, run giọng gọi : “Hà, Hà Hà à. . . .”
.
Thân ôm ta đặt giấu ra sau lưng, bước người tới đứng trước, che hẳn ta, lạnh lùng nói: “Hắn không phải Hà.”
.
“Thân, trả Hà lại cho ta. . .”
.
Ta vô tình sờ vào lan can được chạm bằng ngọc thạch, phía sau lưng là Hoan Nhan hồ, cũng không biết vì sao ta lại bỗng nhiên nhớ rõ cái tên của chiếc hồ này.
.
Hơi nước ẩm ướt dậy lên phả vào mặt, chợt thấy trống ngực đập dồn liên hồi, giống như thúc giục nhắc nhở điều gì đó. Ta lờ mờ, không nghe rõ hai người bọn họ nói gì với nhau, chì biết nắm chặt lan can cố hết sức nhớ lại mọi chuyện.
.
Mơ hồ cảm thấy, chiếc hồ này chính là nơi ta luôn luôn tìm kiếm.
.
Khi cảm giác này càng ngày càng tới gần. Ta đặt chân bước lên lan can, gió thổi phất bay tay áo, sau lưng nước hồ u bích mà yên tĩnh.
.
Bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng vô cùng bình yên.
.
Thời khắc đó thân mình khuynh đảo, lờ mờ nhìn thấy Thân cùng Lâu hốt hoảng chạy tới, vươn tay về phía ta. . . . . . thanh âm vải gấm xé toạt không gian, Thân chụp lấy một nửa mảnh tay áo, cùng ánh mắt bất lực nhìn ta, đau lòng khôn xiết. . . . . .
.
Như tuyết mịn vô thanh vô thức rơi vào hồ nước. Ta rốt cục có thể nhìn thấy, cũng rốt cục nhớ lại hết thảy.
.
Thì ra… ta vốn không có tên.
<Dạ Tư Vũ edit>